Làng Bát Tràng được cho là được
thành lập vào thế kỷ 14 hoặc 15 trong một số tài liệu. Tuy nhiên, theo các dân
làng, làng có lẽ đã xuất hiện trước đó. Luôn luôn có hai câu chuyện liên quan đến
nguồn gốc của làng. Một trong số đó cho biết dưới triều Lý, vào năm 1100, khi
quốc gia này đang trong giai đoạn phát triển độc lập và tăng trưởng ban đầu, có
3 học giả đã trở lại từ chuyến đi công tác sang Trung Quốc đưa ngành thủ công gốm
sứ học lại ở Việt Nam và Người Bát Tràng. Trong câu chuyện khác, trong lịch sử
làng quê bắt đầu từ thế kỷ thứ 10, khi vua Lý Công Uẩn di dời thủ đô Thăng
Long. Với sự hình thành và phát triển của thủ đô, nhiều doanh nhân, doanh nhân
từ nhiều khu vực đến định cư ở đây để làm việc và buôn bán. Ở Bát Tràng, có rất
nhiều đất sét trắng, vì vậy nhiều thợ gốm, trong đó có gia đình Nguyễn Ninh
Trang, đã đến và xây lò nung ở đây. Theo đó, Bát Tràng dần dần thay đổi từ một
làng gốm sứ bình thường thành một trung tâm gốm sứ nổi tiếng cho đến nay.
Làng Gốm Bát Tràng có lịch sử khoảng
1000 năm tuổi, gắn liền với sự ra đời của kinh thành Thăng Long. Với lợi thế về
vị trí địa lý, chỉ cách trung tâm thành phố hơn mười km, giao thông đường thủy,
đường bộ đều thuận tiện, nghề gốm Bát Tràng không chỉ là niềm tự hào của văn
hóa Hà Nội, mà còn đem lại lợi ích kinh tế rất lớn cho người dân địa phương. Xã
Bát Tràng có hai thôn là Bát Tràng và Giang Cao, cả hai đều được công nhận là
làng nghề cổ truyền của thành phố. Trong số 1.800 hộ gia đình của xã, có đến
hơn 80% số hộ dân làm nghề gốm. Chưa kể, mỗi năm làng nghề còn tạo việc làm cho
hàng nghìn lao động từ các địa phương khác. Với giá trị sản xuất toàn xã năm
2011 đạt 405 tỷ đồng, có thể coi đây là một trong những làng nghề giàu nhất cả
nước.
Hoa văn đặc sắc thể hiện văn hóa |
Vẻ đẹp của gốm Bát Tràng được tạo
nên bởi thứ xương gốm mầu trắng, bên ngoài phủ các loại men khác nhau. Mầu men
chính là thứ tạo nên vẻ đẹp đặc trưng của gốm Bát Tràng, với những loại men đã
đi vào lịch sử của gốm Việt như: men ngọc, men lam, men trắng, men rạn, men búp
dong, men nâu… và vô số những biến thể mầu sắc khác, được tạo ra qua hàng nghìn
năm lịch sử. Sản phẩm của Bát Tràng vừa thể hiện sự khéo léo của nghệ nhân, vừa
mang nét sáng tạo của người nghệ sĩ.
Thế nhưng, thời gian gần đây, những
người yêu mến gốm Việt nói chung, gốm Bát Tràng nói riêng, không khỏi chạnh
lòng khi nhìn ngắm những sản phẩm bày bán trong những cửa hàng tại địa phương.
Không ít sản phẩm là hàng nhập khẩu từ nước ngoài, hoặc được thu mua từ các
làng gốm khác trong nước. Thậm chí, có cơ sở còn sản xuất hàng Bát Tràng “nhái”
bằng cách nhập gốm sản xuất ở nơi khác, in nhãn Bát Tràng, rồi cho vào lò hấp,
khiến khách hàng không tinh ý không thể phân biệt được đâu là hàng thật, đâu là
hàng giả. Gốm Bát Tràng vốn có xương gốm mầu trắng (tức cao lanh, nên có thời
làng nghề có tên Bạch Thổ phường). Nhưng giờ, khá nhiều gia đình sản xuất những
mặt hàng gốm sành, tức loại gốm dùng cốt bằng đất sét, cho ra xương gốm đỏ hoặc
nâu đỏ – đây nét là đặc trưng của các
dòng gốm Thổ Hà, Phù Lãng, Hương Canh… Mặc dù không đồng tình với cách làm này
của một số cơ sở sản xuất, song chính quyền địa phương và Hiệp hội Gốm mỹ nghệ
Bát Tràng cũng không thể cấm các cơ sở không được làm như vậy. Vì đã mở ra kinh
doanh, ai cũng tính đến lợi nhuận.
Trước những thách thức ấy, việc gìn
giữ và phát huy bản sắc của Bát Tràng trở nên cấp thiết. Những nghệ nhân Bát
Tràng quan niệm cần phải lấy “xây” để “chống”. Việc tập hợp những nghệ nhân, thợ
giỏi vào một tổ chức nghề nghiệp vừa tạo ra những điều kiện để những người làm
nghề nâng cao tay nghề, phát triển sản xuất, khẳng định thương hiệu, đồng thời,
cũng là biện pháp để loại bỏ những yếu tố tiêu cực trong hoạt động sản xuất và
kinh doanh tại làng nghề.
Còn tiếp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét